Phố núi Đà Lạt có bao điều quyến rũ. Này là những cung đường quanh co, uốn lượn như dải lụa quanh các triền đồi. Những ngôi biệt thự cổ rêu phong thấp thoáng dưới rừng như lâu đài cổ tích. Những mùa hoa bất tận muôn hồng, ngàn tía. Những  hồ nước xanh trong soi bóng bao phận người và thăng thầm của lịch sử. Những sớm mai sương mù giăng khắp lối… Có nhiều thứ ở đây để ta nhớ, ta yêu nhưng với tôi và có lẽ với nhiều người khác, có một loài cây đã ăn sâu vào tiềm thức, gắn bó mật thiết với cuộc sống để mỗi khi xa lại thao thiết nhớ về. Đó là cây thông.

 

Thông Đà Lạt có tự bao giờ? Ai biết? Người Đà Lạt sinh ra đã thấy thông trước hiên nhà. Từ mầm cây nhỏ bé như ngọn nến xanh đến những cây thông cao lớn, sừng sững, xòe tán trên cao như chiếc ô khổng lồ che bóng mát cho những con đường, dãy phố. Xa xa phía ngoại ô, thông kết thành rừng điệp trùng, bát ngát. Trên đèo Prenn, đèo Mimosa, thông đứng thành hàng, san sát, nghiêm trang chào đón người qua lại như hàng tiêu binh nghênh đón thượng khách. Thông đứng lặng lẽ bên hồ như kẻ cô đơn ngóng đợi người yêu. Thông còn là loài cây biết ca hát. Mỗi khi có cơn gió tràn qua, vòm lá trên cao lại tấu lên bản giao hưởng thầm thì, mênh mang, dìu dặt. Đi dưới rừng thông, hít mùi thơm của nhựa và nghe lá hát trên cao khiến hồn người an yên, tĩnh tại, mọi nỗi muộn phiền như tan biến. Thông Đà Lạt đã đi vào thơ, vào nhạc. “Đà Lạt lắm thông già phải không em? …Ta vẫn nghe Đà Lạt yên vui lắm, đó quê hương của nàng thơ”, “Đường quanh co quyện gốc thông già. Chiều đan tay nghe nắng chan hòa”, “Cơn gió về lang thang cho ngàn thông reo”, “Hàng thông rung rinh lá, hồ nghiêng soi trăng sáng, một nửa vầng trăng cuối trời dịu êm”…
Nhiều nơi cũng có thông nhưng có lẽ chẳng ở đâu, thông lại mang một vẻ đẹp độc đáo, có “hồn” và gắn bó thân thiết với cuộc sống con người như ở Đà Lạt. Không chỉ là “phấn son” tô điểm cho phố phường, thông còn là nguồn nguyên liệu hữu ích. Thông cho gỗ làm nhà, chế tác đồ gia dụng, cho củi đốt, cho nhựa thơm… Bên gốc thông là nơi ta cất tiếng khóc chào đời, nơi tuổi thơ ta cùng lũ bạn chơi trốn tìm, cúp bắt, là chốn hẹn hò của lứa đôi, điểm tựa cho cái cầm tay và nụ hôn đầu đời run rẩy. Khi qua hết cuộc đời, thân xác ta lại gửi trong những nấm mồ dưới tán rừng thông lặng lẽ.
Trích “Báo Lâm Đồng”

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *